(DulichBinhthuan.com.vn).- Gió trở mùa mơn man gọi hè sang. Màu nắng vàng ươm giăng đầy ngõ phố. Con ve sầu bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, ngân nga hát bản nhạc giao hưởng cho cành phượng hồng cháy đỏ một màu hoa. Tôi bất chợt nhận ra mùa hạ đã đến với phố biển Phan Thiết gần lắm rồi..
(Ảnh: Nguyên Ngọc)
Mùa hạ quê tôi…
Là ngày nắng trải dài trên từng con phố, những mái nhà, những sân trường vắng,… Cái nắng vàng như mật ngọt, giòn tan trải đều vào không khí như một cốc siro trên đĩa bánh nướng.
Mùa hạ quê tôi…
Là mùi hoang hoải, ẩm ương, mát lạnh của đất chợt len vào mũi khi những hạt mưa rào đầu tiên rơi xuống.
Mùa hạ quê tôi…
Là âm thanh không thể thiếu của buổi trưa hè tiếng ve kêu râm ran như một bản nhạc xướng trên những tán cây.
Mùa hạ quê tôi…
Chợt thấy những nhánh phượng hồng đỏ thắm len lỏi vài nụ hoa e ấp rung rinh trong cơn gió đầu hạ dọc tuyến đường Thủ Khoa Huân; hay những giàn hoa giấy đua nhau khoe sắc thắm dọc các tuyến phố nồng nàn vị biển…
(Ảnh: Nguyên Ngọc)
Mùa hạ quê tôi…
Thấp thoáng những cánh diều rực rỡ sắc màu đang căng mình đón gió, theo đó là những tiếng cười giòn tan cả một góc trời. Khoảng trời bình yên của lứa tuổi hồn nhiên đầy bao khát khao, mơ mộng..
Mùa hạ quê tôi…
Không thể thiếu hương vị của biển, cái vị mằn mặn vốn có của nó đủ để thổi mát tâm hồn, làm dịu đi những ngày mệt nhọc, nóng bức.
Mùa hạ quê tôi…
Như một bức tranh đa sắc vừa được thiên nhiên tô vẻ với biển xanh hơn, cát trắng hơn và nắng cũng vàng hơn… để gọi mời du khách khắp nơi đến, cảm nhận vài hòa mình cùng một mùa hạ năng động, tươi trẻ, sảng khoái, nồng nàn đang về với thành phố Phan Thiết yêu kiều bên biển thân thương…
(Ảnh: Nguyên Ngọc)
Chẳng biết vì sao mà mỗi lần hạ về, trong tôi lại đong đầy cảm xúc nôn nao, bồn chồn đến vậy! Chợt nhớ lại những tháng ngày miệt mài trên ghế nhà trường, tất bật, bận bịu với hàng loạt bài ôn thi cuối cấp; những khoảnh khắc bịn rịn, xao xuyến chia tay bạn bè, thầy cô, trường lớp trong không khí của buổi lễ bế giảng đầy bồi hồi, xúc động. Tự bao giờ những giây phút ấy đã trở thành kỷ niệm, vài câu chúc nhau đã nằm lại trên trang lưu bút… để mai kia chợt nhớ tìm về như… những mùa hạ vẫn đều đặn về với quê hương.
Nguyên Ngọc